Jogging
Photo by Bonnie Kittle on Unplash

Hôm nay, ngày 15, tháng 9, năm 2024, bố mẹ đang mong ngóng Khánh Minh chào đời. Từ lúc đưa mẹ vào viện tới giờ, đã là 16 tiếng. Bố tính xong hết việc, lúc nào rảnh sẽ viết để lưu lại cảm giác được làm bố lần thứ hai thế nào. Nhưng lần này phải chờ đợi lâu hơn nhiều, mọi người ngóng tin ở nhà chắc cũng đang sốt ruột lắm.

So với cách đây hơn 4 năm, thời điểm Khánh Duy cất tiếng khóc chào đời, bố tự thấy bản thân đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Nếu là bố của 4 năm trước, chắc bố sẽ nhắn tin, gọi điện, viết này kia lên mạng xã hội. Còn giờ, bố vẫn tranh thủ đọc sách vào buổi sáng, viết lách vào buổi chiều như này đây.

Tản Mạn Trong Lúc Chờ Đợi

Đam mê

Mẹ nói mẹ chả có đam mê gì cả. Bố thì có, hồi trẻ thì là khoa học máy tính, khi trung niên thì lịch sử, tài chính, tôn giáo, vũ trụ, vv. Tủ sách của bố nếu có 10 cuốn, nó sẽ thuộc 8 thể loại khác nhau. Mẹ thì khác, mẹ chỉ cần cỡ 5 cuốn, đều là sách nuôi và dạy các con.

Ra rìa?

Tủ sách các con đọc đều là mẹ tìm hiểu và lựa chọn. Bố từng có định kiến với mấy cái thể loại cả cuốn có vài trang sách, giá bán thì cao ngất. Khi ngồi đọc sách cùng con, chứng kiến con lớn từng ngày cùng những cuốn sách ấy, bố đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Khi bố mẹ chuẩn bị đón em Khánh Minh, mẹ bắt đầu tìm mua cho cậu con cả Khánh Duy một vài cuốn mới. Khánh Duy chưa biết chữ, nhưng mở trang nào cũng có thể đọc vanh vách. Ví dụ như trang sách này “Khi em lớn, hai anh em mình cũng nhau chơi đùa.”

Jogging
Một trang của cuốn sách “Gieo hạt giống thương yêu”

Tên cuốn sách này thật hay. Đúng vậy, giáo điều, áp đặt đâu có tạo nên được cái cây.

Những ngày này, vẫn có nhiều cô chú anh chị vui tính theo một cách rất truyền thống, trêu con trai lớn của bố “sắp bị ra rìa rồi”. Bố chỉ mỉm cười, hạt giống ấy đã nảy mầm từ lâu từ trong con, rễ cũng đã bám, làm sao có thể đổ được. [smile].

Các con là khoản đầu tư bắt đầu từ khi thanh xuân và lớn nhất của bố, có mẹ là người đồng hành thật may mắn.

Tên của con

Mẹ dành lại quyền đặt tên các con cho bố.

À… thật ra là bố cũng có đấu tranh. Lý do vui vẻ mà bố tự nghĩ ra để thuyết phục mẹ:

“Các con được sinh ra chính từ khúc ruột của em, khai sinh hay về pháp lý, pháp luật đều dành phần nhiều ưu ái cho em, nên em chia sẻ lại cho anh một chút đặc quyền nhé.”

Tên của các con, đều không phải ngẫu nhiên, cũng không phải lựa chọn theo ngữ nghĩa, phong thuỷ, mà nó là tên mang theo những dấu mốc thật đẹp trong cuộc đời bố.

Khánh Duy

Đốp: “Hánh Duy ơi”

Mẹ của Đốp: Anh tên là “Duy Khánh”. “Duy Khánh”.

Đốp: “Hánh Duy”

Khánh Duy là một trong những âm thanh đầu tiên em gái gọi bố (cô của các con, ngày bé bà gọi là “Đốp”). Bà nội ngày ấy đã cố gắng chỉnh lại mà không được.

Những lần đầu, bố cũng không thấy dễ chịu gì đâu, sau nghe nhiều, nghe quen lại thấy hài hước, đáng yêu và hay hay. Bố đã thích cái tên này tới mức dùng nó đặt thành tên trên các trang mạng xã hội cũng được cả chục năm. Trước khi đổi thành khanhph như bây giờ, bút danh của bố trên toàn bộ các sản phẩm sáng tạo đều là thekd.

Khánh Duy là cái tên thật sự đã gắn liền với một phần của cuộc đời bố, chứng kiến tuổi thanh xuân, nhiều khát khao, mơ mộng của bố. Khánh Duy, đối với bố, là những ngày tháng vô tư, vui vẻ và đẹp đẽ.

Cho đến ngày 27, tháng 3, năm 2020, bố chính thức trao lại tên thanh xuân của mình cho con. Thời khắc ấy, bố thật sự đã khoe thế này:

“Từ giờ Khánh Duy là hàng thật rồi!”.

Khánh Minh

Năm 2013, bố đi phỏng vấn công việc đầu tiên khi ra trường, bố ngồi ở sảnh chờ, công ty vốn đầu tư nước ngoài nên văn phòng rất đẹp. So với phòng học tin học ở trường đại học thì đúng là tuyệt phẩm. Ngó nghiêng vào trong xem ở đây người ta làm việc thế nào, ấn tượng nhất là một anh thanh niên đang đeo tai nghe, nom sáng láng lại chất, nhìn kiểu gì cũng không giống như trong văn mẫu miêu tả dân IT “tóc tai bù xù, mắt trùng xuống dưới”. Thật đúng là môi trường làm việc trong mơ đây rồi, giây phút đấy bố thật sự ao ước vượt qua được buổi phỏng vấn biết bao. Duyên số thế nào, sau khi nhận được tấm vé vớt, bố được điều vào đúng cái tổ đội của anh thanh niên nói trên. Bác tên là Minh, là người thầy đầu tiên trong sự nghiệp của bố.

Cho đến giờ phút này, nhớ lại ngày ấy, bố vẫn luôn cảm thấy mình là một người may mắn. Cơ hội gặp được thầy Minh giúp bố được khai sáng rất nhiều điều quan trọng, giúp bố tìm và đến được phiên bản của ngày hôm nay.

Jogging
Photo by Jeremy Goldberg on Unplash

Minh vốn đã nghĩa là sáng, Minh đối với bố còn sáng hơn cả vậy, nó là ánh sáng phía sau luỹ tre làng, góp phần thay đổi nhân sinh quan, thế giới quan, định hình con đường sự nghiệp dài hạn về sau này.

Ngày con ra đời, bố thật vui khi được đặt thứ ánh sáng đấy vào tên con. Lần này, vẫn là mẹ để cho bố lựa chọn, nhưng Minh là tên mà mẹ gợi ý cho bố đấy.

Một điều ước

Bố vào cùng phòng sinh cùng mẹ từ đầu để đón tay cả hai con. Vì có cơ hội được chứng kiến quá trình ấy tận mắt, tận tai, tận tim, bố hiểu hơn ai hết, việc các con được sinh ra khoẻ mạnh, không khiếm khuyến gì, đã là giải độc đắc đối với bố mẹ rồi.

Các con sau này có thể trở thành ai, đạt được điều gì, đấy là nỗ lực, là thành quả của chính các con.

Các con là anh em, liệu có yêu thương nhau? Bố tin rằng với tình yêu và kiến thức bố mẹ có, cả đời này nhất định sẽ vun đắp hạt giống thương yêu ấy trưởng thành.

Nếu có thứ để phải ao ước, bố mong các con phải luôn thật khoẻ mạnh, không có “và”, không có “nhưng”.